NHỚ BÀ NGOẠI
Khế vàng chẳng còn trên cây
Héo hoe héo hoắt từ ngày bà đi
Bà đi chẳng nói câu gì
Thân cây nhuốm mục, lá thì héo hon
Bà còn trĩu trịt quả ngon
Tết đến bà hái, cháu con bà phần
Lớn bé xếp hàng ở sân
Bà chia các cháu ân cần bà ơi
Gió rụng, bà nhặt quả rơi
Đợi lũ chim đến bà mời chúng ăn
Bà đi đã được một năm
Cây khế thương quá chết nằm gục ra
Bao giờ khế lại ra hoa
Bao giờ có quả để bà lại chia
Bà sang thế giới bên kia
Khế ngon thương xót cũng lìa thế gian
Bà ơi bà, xuân đã sang
Nhớ bà mà cháu lại càng thương hơn
Ước gì bà ngoại vẫn còn
Để bà chia khế, cháu con muôn đời...
CON LẠI VỀ VỚI MẸ MÙA XUÂN
Con lại về với mẹ mùa xuân
Với bánh chưng trắng ngần màu gạo
Với tay con run tặng mẹ tấm áo
Có mùa xuân nào hạnh phúc hơn không.
Xuân quê hương như tình mẹ mênh mông
Như lúc xưa đêm đông mẹ giữ lạnh
Giao thừa ôm con mẹ trông nồi bánh
Hạt mưa về lấp lánh tình mẹ con.
Con hiểu mẹ nửa đời đã héo hon
Nuôi lũ chúng con đâu còn sức khỏe
Mẹ yêu ơi con mong mẹ luôn trẻ
Như mùa xuân đời mới mẻ với chúng con.
Mẹ là mùa xuân của nước, của non
Của chúng con ngàn năm luôn đẹp mãi
Mẹ là thời gian mà chúng con muốn giữ lại
Mẹ như muôn đời có phải không hỡi xuân.
GIAO THỪA ĐẦU NĂM
Quên sao đêm giao thừa đầu năm
Khi mưa xuân từng giọt hằn lên má
Chiếc khăn len xua đi trời lạnh giá
Pháo sáng trời, hoa lá cũng vào xuân.
Giao thừa ơi đẹp như tiên giáng trần
Nụ đào phai còn có phần e ấp
Cổng chùa quê, người chen nhau tấp nập
Tiếng cười chào ai hái lộc cùng ai.
Chào giao thừa, chào mùng một sớm mai
Chén rượu xuân trao nhau vài lời chúc
Mạnh khỏe, an khang, thái hòa, hạnh phúc
May mắn, sang giàu, xung túc cả năm.
Cầu mong sao cuộc sống bớt khó khăn
Bệnh tật đi qua tháng năm vui vẻ
Đời sướng vui từ già cho đến trẻ
Xuân đến rồi, ta mới mẻ với nhau.
Hà Nội, ngày 02/01/2015.
BÊN MẸ, NHIỀU LẮM NHỮNG YÊU THƯƠNG
Lại thêm một năm con chưa về
Ngày phụ Việt Nam để quấy quả mẹ
Để thèm được như một đứa bé
Chúi mũi mình vào tóc mẹ bồ kết vẫn còn thơm.
Thèm chạy về bên mẹ ngửi mùi dạ mùi rơm
Thèm ăn bát cơm cá kho mẹ cho thêm lá riềng, củ sả
Thèm miềng trầu cay đỏ môi bà nội chưa kịp nhá
Thèm ngụm nước mưa chiều hối hả của miền quê.
Mẹ ơi
Mẹ miền Trung đang bão lũ tái tê
Cả cuộc đời đang bị nước tràn về đau xót
Mì tôm chia đôi, thèm lưng nước ngọt
Thương vô cùng giọt nước mắt mẹ miền Trung.
Con thấy trên ti — vi mà nhớ mẹ vô cùng
Muốn vứt hết những thứ mông mung phồn hoa chạy về bên mẹ
Xin làm một đứa trẻ
Phơi lại tuổi thơ hôm nào vì cơm áo bị ướt bao năm.
Mẹ ơi cho con nằm
Lên những đêm dài mẹ thức trông con
Lên những chuyến xe đạp mẹ đi chợ xa hốc hác mỏi mòn
Lên những mờ sáng, giữa trưa vai còn in vết đau thâm gánh lúa.
Cho con nằm lên gót chân nẻ đen đúa
Lên những sợi tóc xanh ngày nào giờ pha cước thời gian
Lên tháng năm đã qua con dở dại ngang tàn
Nửa đời người đi qua chưa lúc nào an nhàn mẹ nhỉ.
Mấy lời con xin thủ thỉ
Cuối tuần con sẽ nghỉ để về
Về với mẹ, con về với quê
Về với yêu thương bộn bề khoai sắn
Về với mẹ luôn bình yên và chắc chắn
Chẳng có nơi nào như bên mẹ, nhiều lắm những yêu thương!
Hà Nội, ngày 19 tháng 10 năm 2016.
BỐ HÁT RU CON
Bố hát mấy câu ru con
Ầu ơi bông bống nước non quê mình
Bố ru đàn tính tang tình
Cánh cò bay lả rập rình đồng xanh
Bố ru đường làng quanh quanh
Dạ rơm vàng óng, mái tranh xám chiều
Bố ru bát ngát cánh diều
Mây đùa với gió bao điều ước mơ
Bố ru lẫn mấy câu thơ
Dáng bà gồng gánh xác sơ đông tàn
Bố ru đồng áng gian nan
Ông con cày cấy quang năm mùa màng
Bố ru hè nắng đã sang
Tu hú gọi bạn vang vang ve sầu
Bố ru chú bé lưng trâu
À ơi tiếng sáo vẳng đâu tiếng lòng
Bố ru tiếng hát mát trong
Cho con mau lớn chờ mong bao ngày
Bố ru con hãy ngủ say
Bây giờ ru hát mai này vẫn ru
Hiu hiu gió thổi trời thu
Sữa nuôi phần xác, hát ru nuôi hồn
Mai rồi con sẽ lớn khôn
Bố ru con ngủ con còn nhớ không
Nuôi con ai dám kể công
Hát ru con nhé cho lòng thảnh thơi
À ơi con ngủ con ơi
Ngủ ngoan, mau lớn, à ơi, ơi à…
Hà Nội, ngày 31 tháng 10 năm 2013.
CÓ CON RỒI MỚI HIỂU LÒNG MẸ CHA
Có con rồi mới hiểu lòng mẹ cha
Chín tháng Mười ngày đẻ đau vất vả
Mẹ gầy người sinh con thở từng hơi hối hả
Cha tóc cài sương xuôi ngược, ngược xuôi.
Bao mơ ước nuôi con cho con nên người
Tanh hôi mẹ nhận đêm hôm thức trắng
Bố lo gạo cơm mặt hằn in mưa nắng
Có con rồi mới hiểu lòng mẹ cha.
Dốc bầu sữa con bú lòng mẹ xót xa
Con khóc nửa đêm cha ngồi trông thao thức
Nghĩ sao cảnh nuôi con biết bao cơ cực
Con ngủ say rồi cha mẹ mới được yên.
Con thơ lớn lên đặt cho cái tên
Bố mẹ gửi cả bao nhiêu là mơ ước
Sướng khổ đời con nào ai biết được
Chỉ cần biết rằng luôn có bố mẹ bên con.
Vậy là con sinh ra đã được vuông tròn
Miệng đỏ xinh nụ cười tươi tươi sáng
Bố mẹ sẽ dành hết cho con, chăm con quên ngày, quên tháng
Có con rồi mới hiểu lòng mẹ cha...
Hà Nội, ngày 29 tháng 9 năm 2013.
CON ĐÊ LÀNG
Từ ngày tôi sinh ra đã có con đê làng
Uốn mình chạy quanh ôm ấp bao mưa nắng
Lúc bình yên con đê nằm bên dòng sông phẳng lặng
Nét hiền hòa xanh màu cỏ con đê.
Bao nhiêu năm, bao nhiêu tháng đi về
Con đê nhỏ vẫn hiên ngang đứng đó
Mùa lũ tràn qua, hung dữ mang theo bao mưa gió
Con đê gồng mình ngăn nước lũ tràn qua.
Mùa lũ qua rồi dâng cho đời phù xa
Cho đất tốt, cho hàng ngô xanh thắm
Trên con đê này đây bao mối tình say đắm
Trai gái hẹn hò, đẹp mãi một miền quê.
Cứ chiều về đàn trâu đứng ngô nghê
Lại lũ trẻ thả diều, thả theo nhiều mơ ước
Dáng mẹ thân quen theo triền đê xuôi ngược
Bố chèo đò cuối con đê làng đưa khách qua sông.
Ôi con đê làng ôi nỗi nhớ mênh mông
Ngàn năm sừng sững chở che xóm làng thân thuộc
Năm tháng qua đi con đê làng ngày càng gầy guộc
Thương lắm con đê làng cả một đời thức để xóm làng ngủ yên…
Con đê làng chẳng có tuổi có tên
Nhưng ai cũng nhớ, cũng thương, cũng quý
Sừng sững trước thời gian như bức tường thành lũy
Thương lắm con đê làng cả một đời thức để xóm làng ngủ yên…
Hà Nội, ngày 09 tháng 100 năm 2013.