Ξ|Ξ   GIỚI THIỆU ::. TÁC PHẨM & TÁC GIẢ LƯU TỘC VN.
Đăng ngày 27/8/2014
E-mail     Bản in

Lưu Thị Bạch Liễu màn đêm cứ ngời lên da thịt


KHÚC NGÀY
 
Anh lẫn vào đâu trong buổi sáng mù mịt này
Không có ánh sáng hắt lên từ màn hình thì vây quanh em một màn đêm đen kịt
Chẳng biết mưa bụi hay sương giăng
Khiến bóng đêm chần chừ không chịu dứt
Em chẳng thể giấu mình
Màn đêm cứ ngời lên da thịt
 
Có khi nào anh chợt hỏi không biết em ở đâu trong buổi sáng mù mịt này?
Trời tranh tối tranh sáng
Làm sao biết đang ngày
Con chim nhỏ ơ hờ đôi cánh
Nghi ngại nhìn bóng cây
Trễ tràng mỏ khép
Hồng màu móng tay
Những ngón tay rời em đang đặt đâu buổi sáng nay?
 
Anh từng nói em làm vườn còn anh một loài cây
Hoa luôn nở cho người biết đợi
Và hương thơm không thuộc về ban ngày
Tìm hơi ấm người làm vườn luôn lạc lối dưới lùm cây
Giá em có thể đừng nghĩ đến những ngón tay
Chầm chậm chạm vào buổi sáng ẩm ướt này.
 
NHỚ TRĂNG
 
Lâu lắm không ra khỏi nhà ban đêm
Lẳng lặng triền đê gió lộng
Nhìn mình trôi theo sông
Nhìn sông biền biệt xa con đường
 
Lâu lắm không mở cửa
Tiễn trăng đi vào đêm
Tiễn bóng mình ở lại một mình
Trên bến sông lồng lộng…
 
Lâu lắm không cùng mưa
Đi hết những con đường
Những bến sông
Những đêm không trăng
Dằng dặc
 
Từ lâu lắm
Thấy tim mình đang chết.
 
 
KÝ ỨC

     Anh sẽ chải tóc em bằng năm ngón tay
     Trong những chiều gió thổi
               (Thơ Nguyên Sa)
 
Chỉ là mưa thôi mà
Sao run lên những ngón tay
Ký ức
Cơn mưa nào cũng vẫn cơn mưa
Mới và cũ thanh âm của nước
 
Chỉ là mưa thôi mà
Cồn cào những con đường
Ký ức
Trên ô cửa kính kia
Mưa đang vẽ hay đang xoá đi.
 
LẠI SEN
 
Cuối mỗi đời hoa ngời ngợi
Đều cúi tạ bùn
 
Đã tưng bừng nở trong bình đẹp
Đã lộng lẫy căn phòng
Nhẩn nha sang trọng
Chẳng thể nào tin từng dính đến bùn
Trắng muốt từng cánh trắng
Hương nức từng làn hương
 
Người hái dặn
Cắm sen
Nhớ cho vào bình một ít bùn.
 

Nhà thơ Lưu Thị Bạch Liễu
 
CÁ VÀNG
 
Không bao giờ đòi hỏi một không gian rộng lớn hơn
Hoàn toàn tỏ ra hài lòng với những gì được ném cho ăn
Lúc nào cũng thơ thới tung bộ vây như đám mây hồng
Lúc nào cũng thanh nhã trong bình pha lê trong
 
Nhiều khi ta ganh tỵ với sự nhàn tản của mi
Nhiều khi ta tức giận trước sự bình thản của mi
 
Không bao giờ đòi hỏi và luôn tỏ ra hài lòng
Cá vàng nhàn tản ngay cả trong cái chết
 
GHI VỘI
 
Thèm quá một vòng tay sáng nay
Trời lạnh và mưa rơi
Mùa đông này quá lạnh
 
Ai đó từng nói với mình
Không phải con bướm nào cũng có kén mùa đông
Ai đó từng nói với mình
Người ta thường lạnh vào cuối buổi chiều buồn
Đừng đổ tại hoàng hôn
Ai đó từng không nói với mình
Về những cuộc chia tay
Vào cuối chiều ảm đạm
Ai đó từng không nói với mình
Tình yêu cũng như vồng cây
Cần chăm bón
Khi ấy
Thơ của mình còn đang bắt đầu
Chưa có bài nào chuẩn bị hạ kết
Mình còn chưa biết lạnh
Những cuối chiều mùa đông
Sáng nay
Chợt nhận tin nhắn dịu dàng
Thật dịu dàng
Chẳng thể nhận ra ai
Thời gian đã phủ lên một lớp băng thật dày.
 
LƯU THỊ BẠCH LIỄU
 

 


Gửi ý kiến của bạn
(Xin hãy viết chữ có dấu! Xin cảm ơn!)