Ξ|Ξ   GIỚI THIỆU ::. TÁC PHẨM & TÁC GIẢ LƯU TỘC VN.
Đăng ngày 21/5/2012
E-mail     Bản in

LƯU THỊ CẨM HUYÊN MẶC NHIÊN KÝ ỨC
(LUUTOC.VN) - Vườn Thơ - Nhạc Lưu Tộc giới thiệu Nhà thơ LƯU THỊ CẨM HUYÊN, một hậu duệ trẻ của dòng họ Lưu VN có tài năng về thơ, đạt Giải Ba cuộc thi thơ Bút Mới lần 9 dành cho thể thơ tự do với chủ đề “Trái đất xanh” tổ chức trên tuyển tập Áo Trắng.

Cây bút trẻ Lưu Thị Cẩm Huyên
 (ĐH KHXH&NV TP.HCM)
 

KHI THIÊN NHIÊN CA ĐIỆU ROCK...
 

Hãy cứ nuối tiếc về điệu hò một thời vang êm êm trên sông
Về chiếc thuyền con với mẻ lưới tươi như nụ cười đứa trẻ
Về màu xanh in bóng mây trời
Bởi dòng sông bây giờ đã kiệt sức

 
Đừng trách khi dòng sông ăn dần ăn mòn bờ bãi, nuốt chửng lũy tre khỏa lấp cơn cuồng
Đừng than thở trước những gầm gừ, rên rỉ
Con nước cũng biết lý sự để giành giật công lý cho riêng mình.

 
Cánh đồng mang màu vôi vữa
Nứt nẻ hệt đường gân xanh xao của đất
Tháng sáu năm nay nắng cháy vạt cỏ may trên triền đê
Con dế làm cuộc đi rong khi chẳng còn búi cỏ gà trú ngụ
Những gốc rạ ngửa mặt nhìn trời nghe thớ đất thè lưỡi khát phù sa
Luống cày của ba nhọc nhằn lật từng lớp đất
Mẹ đợi mưa về khi đã cuối hoàng hôn
Tháng mười cánh đồng lênh láng nước
Con dế lẻ loi trên đụn mối trôi mãi về xuôi
Rồi lặng lẽ tụng bài ca vô vọng thay cho những kiếp người.

 
Cánh rừng không còn trẻ nữa
Loang lổ nhiều vệt cắt như tấm áo rách để lộ ra vết thương
Nhức buốt và tật nguyền
Nước để lại trên da thịt đất những vết sẹo khó lặn đi
Màu xanh bị ý thức ngông cuồng xâm thực đến cạn cùng.

 
Đừng hỏi vì sao đại dương tham lam táp vào bờ bãi
Bởi câu trả lời thuộc về mình
Những chiếc thuyền ra đi để lại nỗi bất an
Sóng vẫn âm ỉ ướp mặn thêm từng tấc đất.

 
Mai này đừng khóc khi những đứa con của chúng ta cãi lời cha, cãi lời sách vở
Cánh rừng màu nâu, chẳng phải màu xanh đại ngàn
Dòng sông trơ ra xác đá, chẳng phải dịu dàng như đi vào thơ ca
Bởi một thế hệ người đã vô tư gom củi đốt mái nhà chung.

 
Thiên nhiên chẳng còn hòa âm để chan hòa cho nhau
Đã phẫn nộ và gào thét
Như điệu rock dữ dội trả đũa con người
Thiên nhiên cũng có triết lý của riêng mình - triết lý vô ngôn
Và con người phải nhìn nhận nghiêm túc về nó.

 
MẶC ĐỊNH CHO KÝ ỨC
 
Tháng này, mùa thu đã già chưa anh?
Với em khi chuỗi ngày xưa cũ phô bày nỗi nhớ, mùa thu đã thấm tận vào tim
Tàn tích cuộc tình ngày ấy cứ giằng xé cái nhìn trong veo thành vụn vỡ
Em chẳng thể nào vị tha với mùa thu.

 
Anh có thể dìu em đi hết con dốc thu?
Khi  kỷ niệm chẳng thể nào nằm im ở quá khứ nên em kiệt sức
Vài chiếc lá chán cành đã làm cuộc đi rong
Những buổi chiều thấy mình quay quắt giữa con phố chẳng thuộc nổi tên đường

 
Em biết, mùa thu đang đậm đặc quanh mình
Giá mà gió có thể cuốn phăng được ký ức
Em sẽ phơi mái tóc gầy và phong phanh trong làn áo mỏng
Để gió thổi nỗi niềm trốn vào mưa.

 
Có lẽ em không đủ kiên nhẫn đi hết mùa thu
Bởi lá cứ rơi, mưa cứ rơi và trái tim em cũng rơi hẳn về phía anh
Em không gom được hết lá vàng rơi trên con phố này
Không xóa được gió heo may và cơn mưa buồn dai dẳng

 
Nên chẳng thể giấu mất mùa thu
Cũng chẳng biết giấu anh đi đâu, khi lý trí đã quá hiểu tính chất cuộc tình mình.
Rồi em sẽ mặc định ký ức bằng chữ quên
Bởi có một mùa thu nuôi lớn vết thương dài chưa thôi âm ỉ

 
Cơn mưa ngâu bỗng chuyển sang nặng hạt
Vài chiếc lá gầy bay lêu lổng ngoài trời để sang đông.

 
 
MÙA NGOAN
 
Có những buổi chiều muốn khoác áo ra đi
Đến một góc quán ngồi cùng thói quen đếm từng giọt cà phê rơi vào đáy tách
Để biết mình dùng bao nhiêu giọt đắng cho một nỗi buồn
Không phải hoàng hôn nào cũng vàng ối một góc trời
Ra đi để biết vẫn có những buổi chiều mưa ướt đẫm gánh hàng rong
Biết lão nông một đời yêu gốc rạ
Biết tuổi trẻ không phải ngồi một chỗ và đọc hoài tiểu thuyết.
 
Lắm lúc thấy lòng mình ngổn ngang như đất liền vừa đi qua mùa bão
Suy nghĩ cũng rêu phong khi tháng năm niềm vui nhạt nhòa
Thời gian không thể nuôi mãi một thời tinh khôi
Ngày xa tuổi mười bảy mới nhận ra lòng mình nhiều vết xước
Khóc để biết mình yêu thương những con người. 
 
Có những chuyện đã lấm lem bụi thời gian
Nhưng nỗi nhớ vẫn tràn đầy như mưa đổ dài trên mái phố
Chẳng thể đánh lừa được cái đầu còn tỉnh táo
Cứ dặn lòng chuyện cũ hãy quên đi
Như lá khô bay về cội chứ chẳng trở lại cành
Biết tuổi mình đang mùa khắc khoải
Nên những buổi chiều mong mùa hãy ngủ ngoan.
 
 
Viết cho mùa…
 
Tháng giêng, hoa cải an nhiên bay về trời
Bỏ rơi triền đê với những buổi hoàng hôn vàng nhức mắt
Nắng tháng giêng như ngọn hoa trinh nữ về chiều ngủ gật
Vỡ âm thầm giữa thinh không
Lũ chim nghịch trên mái ngói đã hóa rêu
Như đang hứa hẹn với nhau về một mùa đôi lứa.
 
Khi tiếng ve dội vang trời, buổi trưa bắt đầu thơm mùi của nắng
Đụn phân trâu vô tư rục mình vào đất
Cứ hồn nhiên như thuở mới bắt đầu
Lũ côn trùng râm ran trong vườn sau trận mưa đêm
Cựa mình thoát kén bởi những tháng ngày ngủ vùi thớ đất
Vài đứa trẻ với tuổi thơ cháy nắng tìm niềm vui bên cánh chuồn kim
Vịn vào chiều, nghe tuổi nhỏ bật ra tiếng cười vồn vã
Con kiến gầy gò cõng chiếc lá mục về xây tổ ấm
Vội vã chạy trốn những cơn giông
Khi cây lúa đã cống hiến hết sức mình
Trên đồng chỉ còn gốc rạ nằm ngủ ngoan đợi mưa cho mùa mới.
 
Tháng tám, mang chất mộc lẫn vào từng ngọn gió
Một chiếc lá khô bên ô cửa cũng là một bài thơ
Mưa tháng tám quá thật thà
Ủ ê mùa trên mái ngói lạnh câm
Những chiếc lá lìa cành vùi mình vào đồng loại
Chúng thực sự chết để vực dậy bao sự sống tinh khôi
Con đường rồi sẽ thênh thang gió
Ngoài bờ tường bắt đầu meo mốc bởi mưa ngâu.
 
Đông về, hàng cây già lặng người đứng bên đường như phô ra cho đời nét nghệ thuật
Rồi âm thầm nghe mưa gõ đều đều lên thân xác
Những ngọn gió gối đầu vào nhau, đổ dài qua mái ngói buồn
Hàng ghế đá đằm mình trong giá lạnh
Mưa mùa đông xóa trắng đường chân trời.
 
Vẫn mong mùa ngoan hiền đi qua tháng năm
Mặc định cho nhau đến rồi đi, không để lại những giận hờn.
 
LƯU THỊ CẨM HUYÊN


 


Gửi ý kiến của bạn
(Xin hãy viết chữ có dấu! Xin cảm ơn!)