Thờ ông bà không có những điều kiện đó mà do lòng tự phát của con người. Thờ ông bà cũng không phải là tín ngưỡng, vì tín ngưỡng thì có thể tin hay không tin trước một thuyết lý tôn giáo.Thờ ông bà không thể không tin mà phải có lòng tin trước những vị có thật ở trước mắt,đã thật sự sống và lưu truyền lại huyết mạch.Ông bà hữu hình chớ không phải vô hình như các đấng thiêng liêng trong các tôn giáo.
Vì thế,thờ ông bà là hành động xác tin nơi những người có thật.Thờ ông bà còn thể hiện quyết tâm của con người về lòng tin nơi Tộc họ.
Do vậy mà bất cứ gia đình Việt Nam nào,cho dầu theo tín ngưỡng tôn giáo nào đi chăng nữa cũng dành riêng một chỗ,cụ thể là bàn thờ,để thờ tông tổ,ông bà,cha mẹ của mình.
Để giúp cho mọi người trong gia đình nung nấu tấm lòng hiếu nghĩa với các thế hệ qua đời,Gia phả luôn là chứng minh nhắc nhở ngày giờ sống và chết của những thế hệ đó,để con cháu dành những thời gian riêng biệt trong năm cho dầu có bận rộn nhiều việc hay ở xa,để tưởng nhớ và kỷ niệm.Thời gian đó gọi là giỗ kỵ,có làm tiệc với thức ăn trang trọng để cúng kiếng và cũng để cho con cháu quây quần với nhau ăn chung trong tình huyết nhục đậm đà.
Trong dịp giỗ kỵ này,Gia phả được đem ra đọc,như đã từng nói ở đoạn trước. Từ đó, con cháu có thể ôn lại hay mới được học thêm những kinh nghiệm sống do ông bà cha mẹ để lại.Gia phả mặc nhiên tạo thành một lớp học,có buổi học thiêng liêng với những bài học cụ thể,thiết thực nhất trong một môi trường, không khí ấm cúng,thuận lợi nhất.
Nhờ đó,gia huấn và gia phong có cơ hội tồn tại và phát triển,lan rộng.
Theo : Gia Phả, Nhà xuất bản văn hóa dân tộc
|