Lưu Quang Vũ năm 1972.
Ảnh: Gia đình nhà thơ cung cấp
|
“Trong cuộc đời ngắn ngủi của mình, Lưu Quang Vũ đã sống và làm việc hết mình như một bó đuốc rừng rực cháy. Những gì mà Lưu Quang Vũ đã làm được và để lại cho cuộc đời đủ khiến ông “sừng sững như một trái núi, một lực sĩ không đối thủ”. Với Lưu Quang Vũ, cánh cửa đi vào tương lai đã đóng lại vào ngày 29/8/1988. Đang ở vào giai đoạn chín trong việc khám phá đời sống và sáng tạo nghệ thuật, Lưu Quang Vũ đã đột ngột ra đi, để lại bao dự định còn dang dở…” (Lưu Khánh Thơ)
Với ý định đưa ra những cái nhìn mới về Lưu Quang Vũ và thơ ông, 22 năm sau khi ông cùng nhà thơ Xuân Quỳnh và con trai Lưu Quỳnh Thơ tử nạn, TT&VH Cuối tuần mời những người trước đây chưa từng hoặc rất ít nói về thơ Lưu Quang Vũ lên tiếng. Trần Hoàng Bách, người bạn thân thiết của Lưu Quang Vũ, nhớ về ông qua một bài viết ngắn; nhà thơ, nhà nghiên cứu Nguyễn Đức Tùng (tác giả tập sách trò chuyện với các nhà thơThơ đến từ đâu mới in gần đây) bình luận thơ Lưu Quang Vũ từ góc độ một người sinh sống ở hải ngoại; còn nhà thơ Khánh Phương thuộc thế hệ sau nhưng đặc biệt quan tâm đến thơ Lưu Quang Vũ và cũng là người tham gia biên tập tuyển thơ Gió và tình yêu thổi trên đất nước tôi vừa được công ty Nhã Nam và NXB Hội Nhà văn ấn hành.
Ngày nay nhìn lại, nhà thơ của mây trắng (Thơ tôi là mây trắng của đời tôi) có một vị trí như thế nào trong lịch sử thơ ca hiện đại Việt Nam? Trân trọng mời bạn đọc khám phá điều này trong chuyên đề Thơ Lưu Quang Vũ, nhìn từ ngày hôm nay.
Tổ chức chuyên đề: CAO VIỆT DŨNG
|
Những suy nghĩ rời, khởi đi từ một bài thơ
|