Ξ|Ξ   VĂN HÓA ::. Xã hội.
Đăng ngày 19/5/2013
E-mail     Bản in

Để hương khói thơm hồn Người thanh thản!
(Dân trí) - Có lẽ không có một nhà thơ nào lại không có thơ viết về mẹ với thương yêu và kính trọng. “Đôi vai mẹ” của Nhà thơ Duy Thảo là một trong những bài thơ như thế. Nhân tháng có Ngày của Mẹ, BLOG Người yêu Thơ xin trân trọng giới thiệu.

 

 (Minh họa: Ngọc Diệp)
 (Minh họa: Ngọc Diệp)
 
 
Đôi vai mẹ
 
Qua đồng làng cang hạn tháng Năm
Tuổi thơ ơi, làm sao tôi quên được
Mưa bóng mây, mẹ gầy liêu xiêu bước
Gánh rạ về mồ hôi chảy như chan.
 
Đất gan gà trơ lại nỗi lo toan
Làng năm ấy, người  gầy hơn thóc lép
Buông liềm hái, mẹ mò cua xúc tép
Mẹ xoay nghề hàng xáo vẹt đường quê.
 
Gánh đi vào  là chợ Tổng, chợ Nhe
Gánh lên núi là chợ Đàng, chợ Nướt
Gánh sang sông là chợ Choi mạn ngược
Gánh xuôi đê là chợ Trổ, chợ Cầu...
 
Tan chợ về, mẹ nặng gánh lo âu
Là con biết hôm nay hàng bán ế
Gặp được phiên, mẹ về vui như thể...
Chúng con mừng có cá, có cơm!
 
Mấy năm rồi, dáng mẹ khuất đầu non
Tiếng đòn gánh lại kẽo cà, kẽo kẹt
Nhói  tim con đêm đông dài giá rét
Nặng lòng con công dưỡng dục sinh thành
 
Thắp nén nhang ngày giỗ mẹ anh linh
Hương cháy đượm, tàn cong tròn con dấu
Con biết mẹ lại vì thương con cháu
Mà bỏ qua bao lầm lỗi những ngày...
 
Để suốt đời chiếc đòn gánh trên vai
Thời xa ngái con cất vào trân trọng
Nhắc con cháu dù nhà cao cửa rộng
Biết cội nguồn điểm xuất phát từ đâu ?...
 
Thôi, con xin chẳng nhắc chuyện buồn đau               
Để hương khói thơm hồn Người thanh thản
Tấm bia mộ, nơi quê từng cháo cám
Khắc làm sao được công mẹ sinh thời...
                
 
                                                      10-2008
                                                     Duy Thảo

 
Khóc mẹ

 Ôi thương ơi ! Trời đang lặng bỗng mây vờn gió giật
Đất hiền hoà rung lở một vầng cây
Bóng hồng dương lơ lửng chín tầng mây (*)
Nay ánh nguyệt lại lạnh lùng khuất núi
Hàng lệ nhỏ thấm loang khăn túi
Ngọn đèn dầu leo lét cạnh bàn hương
Thổn thức tim gan, sầu não xót thương
Tổn thất lớn không gì bù đắp nổi…
Ôi mẹ ơi! Lúc bình sinh mẹ cần cù sớm tối
Luân quay vòng con nhện giăng tơ
Nuôi dậy chúng con từ thuở ấu thơ
Cho măng búp được nương nhờ ấp bẹ
Con đau ốm mẹ thuốc thang con khoẻ
Khi vui vầy, mẹ chia sẻ tình thương
Thân cò vạc, mẹ tắm nắng lẫn gội sương
Kiếp tôm tép, mẹ nuôi con khôn lớn…
Ôi mẹ ơi! Cha con mất sớm, mẹ vững tay chèo chống
Bão táp lay thuyền, mẹ vững chí ghìm neo…
Nay tuổi già nua mẹ vui vẻ sớm chiều
Rằm, mồng một, tới cửa thiền niệm Phật
Nội ngoại cháu con yên bề gia thất
Được ấm no và tu chí đường đời
Làng xóm, mọi người trọng quý mẹ, mẹ ơi
Các cháu con, xa gần đều quyến luyến
Năm tháng gần đây mắt mờ chân yếu
Thêm đớn đau, cháu con chăm chút đủ đầy
Mẫu tử tình thâm đâu dám đơn sai
Mong đền đáp chút công ơn tình mẹ
Trách trời già gây nỗi lòng đau xé
Làm thân cây mẫu thụ nghiêng vồng!
Ôi mẹ ơi! Cuộc đời mẹ trải bao sương nắng mưa giông
Nay cuộc sống ấm no mẹ không còn nữa
Bỏ cõi trần, mẹ quy nơi Phật tổ
Đau thương này, cháu con biết thuở nào nguôi
Chén nước, tuần nhang, xin vái biệt mẹ, mẹ ơi
Nơi tiên cảnh, mẹ ngàn thu yên giấc
Ngày tháng hằng năm, cháu con động thức
Cõi niết bàn, mẹ hưởng lạc nhàn du

Ô hô! Ô hô!

TRỊNH NAM HỒNG 13/5/2011 
 
 

Theo báo Dân Trí


Gửi ý kiến của bạn
(Xin hãy viết chữ có dấu! Xin cảm ơn!)