Chúng tôi đến thăm chị vào một buổi chiều cuối thu khi hay tin chị ốm. Chị rất vui khi thấy các bạn thơ đến nhà. Tuy vậy trên gương mặt và dáng đi của chị vẫn còn hiện rõ sự mệt mỏi của một người bệnh đang bình phục. Chị đưa cho chúng tôi xem mấy bài thơ chị vừa mới viết. Thì ra những ngày qua, trên giường bệnh chị vẫn làm thơ.
Chị là người yêu thơ và chịu khó làm thơ. Nhiều người yêu thơ đã biết đến thơ chị qua các bài "Nỗi xưa", "Xuân cầu mong", "Cơm quê", "Khát vọng", "Chiều thu thầm lặng" v.v... in trong các tập thơ "Miền đất Dương Kinh" của Nhà xuất bản Hải Phòng, Nhà xuất bản Hội Nhà văn Việt Nam. Thơ của chị là những cảm xúc chân thành của một hồn thơ đậm nét chân quê, tha thiết yêu quê hương, yêu cuộc sống, yêu gia đình và bè bạn. Thơ chị còn có những nỗi niềm trăn trở riêng tư trước những cảnh đời éo le, bất hạnh...
Hương đồng gió nội, những cảnh vật và con người bình dị trong thơ chị mang những nét đẹp riêng, để lại ấn tượng khó quên trong lòng người đọc. Ta cảm nhận được hồn thơ của chị: Một phụ nữ nông dân mang tâm hồn nghệ sỹ.
Những ai đã được "thưởng thức" hương vị đồng quê qua thơ của chị chắc hẳn khó quên:
"Cá rô canh cải nấu gừng
Thòng đong, mại cấn kho cùng ớt tương
Phải đâu mĩ vị cao lương
Chỉ là thanh đạm bữa thường cơm quê
Có người bạn phố mới về
Tình cờ gặp bữa cơm quê ngỡ ngàng
Bữa cơm đơn giản nhẹ nhàng
Mà trong sâu thẳm rộn ràng tình quê
Chia tay bạn trở ra về
Lòng vương vấn mãi hương quê gió đồng"
(Cơm quê)
Hình ảnh "người mẹ" rất gần gũi thân thương nhưng cũng thật lớn lao. Hình ảnh quen thuộc đó đã được chị thể hiện bằng cách rất riêng của mình.
"Mẹ xưa trong cảnh đói nghèo
Nắng mưa tần tảo gieo neo một thời
Nay con khôn lớn nên người
Từ trong nước mắt mồ hôi mẹ ròng
Người đi xa khuất bao đông
Vẫn còn cánh võng bềnh bồng à ơi
Gió se lạnh buốt tim người
Tưởng như mẹ vẫn đang ngồi xuýt xoa"
(Xuân cầu mong)
Và đây là hình ảnh người cựu chiến binh, cũng chính là người bạn đời của chị - một sỹ quan quân đội đã nghỉ hưu:
"Tuổi xuân là cả rừng xanh
Đá mòn chân cứng thấp thành non cao
Đã từng khói lửa binh đao
Nay vui cuộc sống dạt dào tình dân
Chồn chân, tóc bạc da nhăn
Hồn người lính trẻ trong anh vẫn hồng"
(Khát vọng)
Trước những cảnh đời éo le, bất hạnh, chị có những nỗi niềm trăn trở, suy tư với những cảm xúc này, chị có những vần thơ, những câu chữ thật sáng tạo:
"Bao giờ vớt hết long đong
Xua tan bể khổ vơi lòng sầu riêng"
(Nhớ mãi người xưa)
Hoặc:
"Tôi về giăng một câu thơ
Gửi hồn vào gió cháy khô lá vàng"
(Chiều thu thầm lặng)
Năm nay chị đã bước sang tuổi thất thập - tuổi của lớp người "xưa nay hiếm". Chị vẫn say mê làm bạn với thi ca. Khi trình bày thơ của mình trước tập thể, chị thường dùng cách ngâm để thể hiện. Giọng ngâm của chị tuy không điêu luyện những cũng khá truyền cảm. Có lẽ đó là những phút thăng hoa của tâm hồn nghệ sỹ nơi chị.
Nhân dịp này, Tin thơ số 9 xin giới thiệu một sáng tác mới của chị:
Gửi khúc tình quê
Đẹp thay Kiến Thụy quê mình
Nơi đây sơn thuỷ hữu tình mộng mơ
Bấy lâu năm đợi tháng chờ
Bao điều đáng nhớ bây giờ là đây
Cây đa, giếng nước vẫn đầy
Vôi nồng cau thắm trầu cay vẫn còn
Sông sâu, sóng cả thuyền con
Lời hẹn xưa vẫn vuông tròn nét hoa
Bóng hình ẩn khúc dân ca
Lửa lòng cháy bỏng thiết tha tình người
Dẫu đi xa bốn phương trời