Ξ|Ξ   HIẾU - HỶ ::. NGÀY GIỖ - TƯỞNG NIỆM.
Đăng ngày 04/5/2014
E-mail     Bản in

NHỚ NHÀ THƠ LƯU TRỌNG PHÚ
Thoắt nhanh như thời gian vốn là “ Vó câu qua cửa sổ”.Nhà thơ Lưu Trọng Phú về cõi vĩnh hằng là khoảng lặng da diết của những người bạn, Nhà thơ và đồng nghiệp nhớ về gương mặt hiền hòa, trái tim nóng bỏng chân tình của anh luôn mải mê mơ, ước điều tốt đẹp trong cuộc sống con người.


Nhà thơ LƯU TRỌNG PHÚ

ĐƯỜNG THƠ CHƯA TRỌN

Người đời hay nói, vương vấn với nàng thơ thì đời sẽ thẫn thờ lãng đãng, nàng thơ như men say mà không loại rượu nào có thể sánh bằng,nàng dữ dội như thế nếu ai lỡ vướng vào tình yêu của nàng…Tuy nhiên những ai yêu thơ, làm thơ lại luôn có trái tim đập nhịp lãng mạn diệu kỳ, dường như không ai giống ai để lâng lâng vắt trọn hồn thơ vào từng câu chữ, từng ý thơ khiến người đọc càng thấm, chưa kể nghe “ngâm thơ” để thăng hoa hay thắt từng đoạn ruột tùy thuộc vào nội dung, câu chữ mà Nhà thơ sáng tác! Sở dĩ tôi lòng vòng như vầy là vì tôi chẳng phải Nhà thơ nhưng thích thơ Xuân Diệu và Lưu Trọng Lư từ thủa còn đi học,thủa ấy tôi thường đọc thuộc lòng bài thơ “Tiếng Thu” của Nhà thơ Lưu Trọng Lư (Nhà thơ Lưu Trọng Phú gọi bằng ông):
 
Em không nghe mùa thu 
Dưới trăng mờ thổn thức? 
Em không nghe rạo rực 
Hình ảnh kẻ chinh phu 
Trong lòng người cô phụ?
Em không nghe rừng thu 
Lá thu kêu xào xạc 
Con nai vàng ngơ ngác 
Đạp trên lá vàng khô?


 
Khiếp, lời thơ cứ như tiên tri định mệnh về chiến tranh với người cô phụ mà ai có trong hoàn cảnh ấy đều thấm thía, đó chính là thơ, chắt lọc và dữ dội. Bởi thế mà tôi thích thơ nhưng sợ làm thơ chỉ bởi tôi sợ những đau nhói của lời thơ đầu tiên mình mê mải, Dù vậy, sau này vào đời, nghề nghiệp lại gắn thơ với tôi như định mệnh, tôi vẫn đọc thơ, thích những vần thơ hay, chữ thơ độc đáo của các Nhà thơ mà tôi hân hạnh được biết.Trong bài viết này, tôi viết riêng về Nhà thơ Lưu Trọng Phú, một bạn văn, thơ biết nhau rất lâu nhưng không thân đến độ tri kỷ,tri âm theo kiểu “Bá Nha-Tử Kỳ” mới lạ.

Chẳng hiểu sao ngày thơ Nguyên Tiêu được tổ chức ở Châu Đức  năm 2014 Lưu Trọng Phú nhắc tôi đến Hội để cùng đi dự, dù bận rộn nhưng tôi cũng cố gắng đến vì kể từ khi nghỉ hưu tôi không dự buổi thơ Nguyên Tiêu nào. Lời rủ của Phú đã khiến tôi đi dự và còn chụp ảnh lưu niệm cùng các Nhà thơ trong đó có Phú là lần sau cùng và đến ngày 11 tháng 3 năm 2014 thì tin anh mất đột ngột trong chuyến công tác Lâm Đồng.Tôi nghe tin từ một bạn thơ và sau đó là những thông tin trên facebook của Nhà thơ Lê Huy Mậu.Tất cả thật hụt hẫng vì Phú còn hẹn tôi sẽ có dịp bàn về việc phát triển Chi hội văn học sau khi anh vừa được bầu làm Chi hội trưởng.Là bạn văn, bạn trong Facebook, Blog… tôi vẫn luôn thưởng thức thơ Phú theo cách riêng mình, đọc rồi ngẫm nghĩ thấy trong từng câu chữ, thơ của anh là những mênh mông dữ dội tình yêu, nồng thắm về tình quê hương, tình người chan chứa.

“Lang thang lang thang phố phường
Cong cong cong cong con đường
Mặt trời nghiêng nghiêng nghiêng nghiêng
Mặt biển nghiêng nghiêng nghiêng nghiêng
Và một Vũng Tàu nắng
Và một Vũng Tàu gió
Và một Vũng Tàu sóng
Và một Vũng Tàu xanh”

(Trước biển Vũng Tàu)


 
Hay da diết lời tình yêu cháy bỏng điều hối tiếc:
“Không được ôm vào lòng người ấy
Để cho miệng xinh của em
Thảng thốt cất lên 
Những lời tê tái...
Chẳng thể nào là người đàn ông của đời em
Thì thôi vậy, một trái tim chân thật
Gửi đến em một tiếng lòng chia sẻ
Mong em nhận lấy, nhé em!”

(Sẻ chia)
 
Và nồng cháy:
“Anh đọc được trong đôi mắt em
Có nỗi buồn của những ngày đảo điên sóng gió
Anh đọc được trong đôi mắt em
Có nỗi khát khao được yêu thương che chở”

(Bến Đỗ)

Thoắt nhanh như thời gian vốn là “ Vó câu qua cửa sổ”.Nhà thơ Lưu Trọng Phú về cõi vĩnh hằng là khoảng lặng da diết của những người bạn, Nhà thơ và đồng nghiệp nhớ về gương mặt hiền hòa, trái tim nóng bỏng chân tình của anh luôn mải mê mơ, ước điều tốt đẹp trong cuộc sống con người. Một nỗi đam mê với nàng Thơ nhưng chưa trọn và đầy nuối tiếc đường thơ thênh thang chưa thỏa sức tơ vương...

Sức thơ của Nhà thơ Lưu Trọng Phú vẫn còn dạt dào hứa hẹn và không ai hiểu nổi trong giấc ngủ Nam kha dài vĩnh viễn ấy anh đã gieo thêm những vần thơ nào về xứ Vũng Tàu nắng gió chấp chới cánh diều và sóng vỗ ru êm tình yêu hẹn hò xa vắng?! Lưu Trọng Phú,ừ nhỉ…vẫn biết đời là cõi tạm và vô thường mà sao tôi cứ ưu tư về những điều mãi hoài chỉ như giấc mộng, tuy chưa trọn 60 năm cuộc đời nhưng Lưu Trọng Phú đã sống thật tận tình bằng hơi thở, nhịp đập trái tim ngập tràn máu đỏ nồng thắm yêu đời, yêu người và yêu nàng thơ cho đến tận cuối đời !

Tôi xin mượn câu thơ của Nhà thơ Lưu Trọng Phú trong bài “Khoảng lặng” để nghe anh tâm sự:

 
“Ta ngồi đối diện với ta
Bao nhiêu ký ức ùa ra phút này
Ngọt bùi thì cũng đủ đầy
Đắng cay thì cũng đo đầy tấc gang”

Tất cả thăng trầm, ngọt bùi mê mải mà nhà thơ thốt lên qua những câu thơ chợt là những chất chứa nồng nàn khi anh nhìn về quá khứ và soi xét hiện tại…Anh đã đến được tột đỉnh triết lý bằng thơ nhưng đường thơ thì lưu luyến vì chưa trọn.Với tôi, Lưu Trọng Phú nhận biết về điều gì trước khi ra đi quá sớm nên mới cảm thấy:
 
“Nhỏ nhoi trước biển
Nhỏ nhoi
Biển bao la quá
Lẻ loi
Dại khờ.”

Cầu mong sao nơi chốn vĩnh hằng xa xôi kia, nơi anh đến sẽ có những điều khiến anh không còn lẻ loi và dại khờ nữa. Anh sẽ hóa những gì mình muốn để thắp mãi những lời thơ còn dang dở chốn hồng trần, các bạn nhỉ?
 
Theo PHAN THỊ VINH


Gửi ý kiến của bạn
(Xin hãy viết chữ có dấu! Xin cảm ơn!)